Để anh kể em nghe một chút tâm sự này
Đã lâu rồi chưa tiện nói em hay
Bởi anh ngại em ròng ròng đổ lệ
Ngại em buồn vì hai đứa chia tay
Em ạ, miền Nam mất mấy chục năm rồi
Bao tấm lòng căm hận sục sôi
Giận lũ bạo quyền giết người vô tội
Tiếng nói lương tâm làm hệ lụy đời
Đất nước mình bây giờ nghèo đói tả tơi
Đầy bạo lực khiến dân lành im hơi lặng tiếng
Ai nói chống giặc Tàu là gian nan nguy biến
Ôi thật xót xa cho cả giống nòi
Có lắm người nêu những tấm gương soi
Can đảm vùng lên đòi Nhân Quyền Tự Do Dân Chủ
Cọng sản ra tay bằng luật rừng luật rú
Quản chế bắt giam đe dọa đủ điều
Chúng tấn công Nhà Thờ dùng súng đạn triệt tiêu
Tàn nhẫn trói tay cả Ngài Linh Muc
Đồng bào quặn đau ruột đứt từng khúc
Đến thế kỷ này mà rùng rợn vậy sao?
Lại bao vây Chùa Chiền, quản thúc Hòa Thượng tuổi cao
Ngăn cấm bất cứ người nào thăm viếng
Quốc Tế buồn khắp nơi đồng lòng lên tiếng
Mình yên tâm sao mà cứ mãi đứng ngoài?
Dấn thân lúc này tuy biết thân phận nhỏ nhoi
Anh vẫn quyết để tâm hồn bừng dậy
Góp bàn tay đưa nước mình thành tiếng tăm lừng lẫy
Thúc đẩy kinh tế phồn vinh, chính trị vững bền
Thế giới loài người sẽ hân hạnh gọi tên
Nước Việt Nam với cõi lòng khâm phục
Nghĩ thế nên anh yêu đời như yêu hoa cúc
Bầu trời mấy hôm nay đẹp quá em ơi!
Muốn gọi tên em để nhắn ít lời
Anh sẽ tạm rời xa thành đô cũ
Em hãy nhớ đừng biếng ăn bỏ ngủ
Đừng đau thương, đừng thở vắng than dài
Hãy nén lòng đừng khóc lóc như ai
Nhi nữ thường tình hay làm se thắt lòng tráng sĩ!
Lần đi này anh đã để nhiều đêm suy nghĩ
Tuổi thanh xuân mang khí thế bừng bừng
Đất nước cần anh không thể dửng dưng
Em đừng bắt anh đắm chìm trong tình ái
Để cho anh lên đường xây dựng lại
Cơ đồ Việt Nam không thể mất đi
Cơ đồ Việt Nam không thể suy vi
Sao mình yêu chẳng nghĩ tình đất nước
Lòng ái quốc đâu dễ gì quên được
Thôi em cho anh gác lại yêu vì
Anh không muốn mình là gã tình si
Dù vẫn nặng lòng nhớ lời thề cũ
Em đừng vô duyên sinh lòng ủ rũ
Tình của ta so nợ nước thấm gì
Hai Bà Trưng tuy là phận nữ nhi
Cũng dám liều mình đuổi quân Nam Hán
Trần Hưng Đạo thật là Người xứng đáng
Đã hiên ngang đánh bại lũ thù Nguyên
Lê Lợi phú hào cũng quyết thề nguyền
Đuổi giặc Minh về bên kia biên ải
Quân Thanh kiêu hùng, Quang Trung chẳng ngại
Chỉ mấy hôm mà chiếm lại Hà Thành
Cụ Phan Đình Phùng khẳng khái liệt oanh
Kháng cự Pháp mười năm không chịu chán
Vua Duy Tân lúc nước nhà hoạn nạn
Tám tuổi đầu Ngài nung chí đuổi Tây…
Trang sử còn bao anh hùng không thể kể hết nơi đây
Họ đấu tranh cho rạng ngời quê Mẹ
Cái chết tựạ như lông hồng, xem nhẹ
Vì nước hy sinh chẳng quản gian khổ đọa đày
Anh bây giờ đã hết thuở thơ ngây
Mấy mươi tuổi đầu đâu còn trẻ nữa
Nhìn đất nước lòng anh yêu chan chứa
Đến lúc này chả lẽ chẳng góp công chi
Tử biệt sinh ly nào có sá gì
Thôi bây giờ cho anh đi cứu nước
Lúc nhớ anh em nhìn lên sơn cước
Ở đó lòng anh vẫn hứa thủy chung
Em ơi! Em ơi! Sông núi nghìn trùng
Vẫn hằng cậy nhờ bầy con chăm giữ
Sông núi buồn khi quân thù chiếm ngự
Hiểu thế này đừng giận nữa nghe em
Lúc nào buồn em lấy thư ra xem
Đó là tất cả tình chân anh đó
Lúc vắng anh em gắng ngồi nhổ cỏ
Để ngày anh về thấy sạch quanh sân
Việc học hành em hãy cố chuyên cần
Đừng để mộng lòng đã xây dang dỡ
Những buổi chiều cùng bạn bè đi chợ
Em làm ơn mua cho Mẹ ít cau
Em làm ơn đọc thơ đã thuộc làu
Cho Mẹ nghe đỡ bớt buồn u uẩn
Những chiều vắng anh Mẹ hay quanh quẩn
Thăm bà con cho ngày tháng bớt dài
Em nhớ giùm cho vào những sớm mai
Anh thường tính suy cho tình hai đứa
Anh định sau này sẽ về sắm sửa
Chờ nghe em những ngày tháng nửa chừng
Em cứ tin lòng anh vẫn thủy chung
Tuy xa cách nhưng lúc nào cũng ghi khắc bóng hình em cả
Vui lên đi đừng buồn đau em ạ
Để anh lên đường xây dựng quê hương
Mình xa nhau thương thật là thương
Nhưng phải chịu chứ biết làm sao được
Trót mang trong lòng tình yêu đất nước
Thì anh nên đi chớ ngại ngùng gì
Em ơi! Có đôi nhân tình nào không đến lúc chia ly?
Có mùa thu nào không lá đổ?
Có người nào suốt đời không gặp điều nguy khó?
Vấn đề là ta phải khắc phục với mưa gió dãi dầu
Hồn Tổ Tiên anh tin rất nhiệm mầu
Mãi mãi độ trì cho dòng giống Việt
Việt Nam! Việt Nam muôn đời bất diệt!
Thôi em cho anh đi làm kiếp trai hùng
Phạm Văn Duyệt