(Nhân nghe Mùa thu Paris và Tiễn em – thơ Cung Trầm Tưởng, nhạc Phạm Duy)
Quê hương tôi không có mùa thu
Biết lấy chi mơ thu sương mù?
Dòng Hậu giang lặng lờ soi bóng
Đưa tiễn người. rụng trái mù u!
Nơi quê tôi không có mùa thu
Chỉ nắng mưa. trời thảm hai mùa
Tiễn chân em về bên xứ lạ
Nước một dòng. màu tím tiễn đưa
Mùa quê tôi không thu mắt em
Không đón đưa. ga nhỏ êm đềm
Không rượu vang. đèn vàng tiễn biệt
Chỉ hàng bần. xám thẫm. đóm đêm!
Mùa mưa. lâu. buồn lên mắt em!
Mưa trên sông. mờ mắt kiếm tìm
Theo con nước lục bình hoa tím
Bám vào thuyền. ghì chặt. buồn thêm!
Hậu giang tôi không có mùa thu
Không biệt ly. thu đẫm sương mù
Chỉ dòng buồn. con thuyền rời bến
Ra đi. lòng thương nhớ xuân thu!
Vắng bóng em. tháng chín quê tôi
(Chắc nơi kia mùa thu kinh kỳ?!)
Giọt mưa rơi. trên sông ngầu đục
Lạnh một dòng. sầu nỗi biệt ly!
Quê hương tôi không mùa thu đến
Chỉ nắng mưa. mùa đến mùa đi
Chỉ dòng sông hiền hòa. bình dị
Đủ cho tôi. ấp ủ bao tình!
Nguyên Lạc
…………………………………………….
MỘT THỜI EM TÔI
Nhánh lục bình trổ một chùm hoa tím
Vướng bãi bùn khóc dòng cạn trôi xa!
Con thòi lòi trố mắt nhìn dòng tím
Bỗng giật mình trái bần rụng chiều tà
Người về đâu lệ lưng tròng rưng rức
Bỏ lại ai bờ bến khói sương và…!
Trời về đâu chiều bóng ngả bờ xa?
Buồn con nước bìm bịp kêu ba tiếng!
Người năm cũ đâu còn áo lụa!
Trên dòng sông bờ lở bờ bồi
Đôi mái chèo cùng đứa con côi
Vạt tóc khét lưng còng đời cô phụ!
Người năm cũ đâu còn cười nụ
Bên dòng đời khóc nỗi tàn phai!
Người chinh phu trên ngàn đẵn gỗ [*]
Nỗi oan khiên lệ đổ đêm dài!
Ai gây chi thương đau dâu bể?
Để em tôi cơ khổ phận người!
Để héo hon tuổi mộng đôi mươi
Trang đài cũ tả tơi theo năm tháng!
Nguyên Lạc
………….
[*] Trại “cải tạo”
Chém tre, đẵn gỗ trên ngàn
Hữu thân, hữu khổ phàn nàn cùng ai!
(Ba năm trấn thủ lưu đồn – Khuyết danh)