Mưa xa, mưa lại gần,
Chờ người bên khóm liễu,
Chỉ thấy trời phân-vân .
Người đi đường mùa Hạ,
Nắng lên rồi nắng ngả,
Chờ người bên hồ sen,
Chỉ thấy trời xa lạ.
Người đi đường mùa Thu,
Trăng tỏ rồi trăng lu,
Chờ người bên quán vắng,
Chỉ thấy trời âm-u .
Người đi đường mùa Đông,
Mây thưa, mây chập-chùng,
Chờ người nơi bến nước,
Chỉ thấy triều mênh-mông .
Vô-Biên
Tái-ngộ
Tóc tơ lụa vẫn men chiều áo vải,
Nón « bài thơ » hẹn những mùa gặt hái,
Những buổi chiều Thiên-mụ ngát hương sen.
Em se tơ để thương nhớ lại liền,
Anh nhuộm vải cho đậm tình nghĩa cũ .
Ngưòi em gái áo hoa đưòng liễu rủ,
Buổi hẹn-hò âu-yếm nắm tay nhau,
Lòng xôn-xao mà e-lệ cúi đầu,
Miệng không nói để mắt nhìn thổn-thức .
Cố trao đổi những nỗi niềm rạo-rực,
Những ái-ân trìu mến mới vàng son .
Thuở yêu nhau sao nắng Hạ chẳng mòn,
Sao hoa nở mỗi bước đường gặp-gỡ ?
Anh muốn nói mà sợ em mắc cỡ,
Nói chừng mô cho hết nỗi thương em,
Nói chừng mô cho nắng lại vương rèm,
Cho hoa lại nở vàng đường lối cũ,
Cho san-sẻ những nỗi niềm ấp-ủ,
Cho chan hoà bao ý nhớ, tình thương,
Cho ngày mai trăng lại ngọt men đường,
Hoa lại ngát trong những giờ tái-ngộ ?
Vô-Biên
Vẫn
Vẫn dịu-dàng như những lúc trăng lên,
Vẫn khoan-thai như những tiếng mẹ hiền,
Vẫng thủ-thỉ như những lời em nhỏ,
Vẫn trọn vẹn như vừng dương mới ló,
Vẫn ngọt-ngào như tiếng gió sông Hương,
Vẫn say-sưa như những buổi lên đường,
Vẫn đầm-ấm như những giờ tái-ngộ .
Vô-Biên