Để ôm cho trọn hình hài thủy chung
Bây giờ cách biệt nghìn trùng
Muốn gần gủi với vô cùng… tình xa
Trải bao dâu biển phong ba
Lòng hiu hắt tựa nương cà tím bông
Em giờ còn nhớ hay không
Nơi đây anh vẫn ngóng trông ngày về
Cuối đường lạc nẻo bến mê
Ra đi từ thuở trời quê khốn cùng
Xứ người sương khói mông lung
Xanh xao kỷ niệm lạnh lùng tuổi tên
Từ ngày lạc xứ xa miền
Nỗi buồn như thể bỏ quên quê nhà
Đời chìm mấy cuộc phong ba
Dòng sông tuổi nhỏ nước sa giữa vời
Hè sang phượng đỏ ngập trời
Lòng xưa còn vẫn ngậm ngùi chiến tranh
Thời gian phai nhạt cũng đành
Chỉ thương tình cũ chưa xanh bóng đời
Bây giờ ngăn cách đôi nơi
Tuổi vàng sắp rụng bên trời bão dông
Biết đời cũng chỉ sắc không
Mai về bỏ lại mênh mông… nghìn trùng !