Chiều vắng em cỏ cây buồn rũ bóng
Phiền muộn hàng cây nghiêng đổ nắng chiều
Bên kia đồi cánh cò trắng liêu xiêu
Sầu cô lẻ hồn chìm vào cõi mộng
Chiều bên thềm vắng em sầu nhớ mong
Cho ai duyên nợ dằng dặc vân mòng
Bay lưng trời giang hồ mây lờ lững
Đò ngang cô lái đợi khách sang sông
Chiều vắng em xa biền biệt má hồng
Hoa ngẩn ngơ bướm biếng lượn vờn bông
Đâu đây xa tiếng tiêu ai đồng vọng
Để lữ thứ mấy quạnh hiu nỗi lòng
Chiều vắng em không gian chừng im ắng
Thời gian còn không là thực là hư
Để cho ai mãi khắc khoải trầm tư
U tịch đong đưa sầu vàng trống vắng
Chiều vắng em đường quê xa vạn dặm
Nghe như thời Chiến quốc vọng mây Tần
Quê hương xưa thăm thẳm cả trùng dương
Thương nhớ lắm hỏi lòng ai cầm được ?
Cõi muộn phiền bâng khuâng ngày trở lại
Chẳng người đón đưa chỉ ngôi mộ buồn
Anh sẽ về dù rừng khuya sao lạc
Hương tình xưa bên em cùng hồi tưởng
Tuấn Đình