Nắng gọi hè về ngày qua rất vội
Nằm nghe lời buồn gió hát trên cao
Nhấp nháy trong sương ẩn hiện những vì sao
Như mắt ngọc cô em thời mới lớn
Một thuở đầu đời tình yêu vừa chớm
Trong vườn xuân hoa nở tỏa đầy hương
Áo trắng nguyên trinh hai buổi đến trường
Ta làm kẻ tình si bên lề lặng ngắm
Thiên thần nhỏ má hồng đào môi thắm
Nắng lung linh trải nhẹ phủ bờ vai
Tóc mây đen lược giắt với trâm cài
Mắt ngơ ngác nai tơ hồn con gái
Thời gian trôi qua không bao giờ dừng lại
Kỹ niệm đầu đời vẫn mãi còn nguyên
Em cao sang và thánh thiện dịu hiền
Chân bước nhẹ cỏ non mềm dưới gót
Tiếng nói líu lo oanh vàng chim hót
Bướm say hương bay lượn giữa vườn xuân
Khúc thiên thai trầm bổng đến vô cùng
Hồn chếnh choáng lạc đào nguyên mở hội…
******
Ve gọi hè về đời qua rất vội
Chớp mắt nam kha sương điểm mái đầu
Bóng thời gian qua cửa vó câu
Ngoái nhìn lại đầu non sương tuyết phủ
Nàng tiên xưa đã về nơi an nghĩ
Ngôi trường xưa cũng bị phá mất rồi
Gởi nổi buồn theo những đám mây trôi
Về cố xứ cuối phương trời xa thẳm
Xin nhắn hỏi cô em người Đà nẵng
Hè về hoa phượng nở không em ?
Đường Nguyễn Hoàng còn có ai quen
Người đẹp Lầu đen nay còn hay mất
Biệt thự màu hồng nằm kề Thánh thất
Giai nhân xưa lưu lạc ở phương nào
Một thuở yêu đầu khốn đốn lao đao
Dưới gốc sao những đêm dài chờ đợi
Xin gởi người xưa những lời tạ tội
Và đốt lên đây một nén hương lòng
Gởi buồn nầy vào cỏi hư không
Ru ta ngủ cuối dốc đời hiu quạnh.
Trương đức Thủy
Áo Trắng Ngàn Thơ
Lạc bước rừng hoang ve ngân thẳm
hiện trong dãi nắng, dáng hạ về.
Cô áo trắng ơi
xa biền biệt
ngập cả trời yêu… trĩu đường quê.
Thế là xa cách mùa trốn ngủ
thui thủi mình ai nét lạ thường
ngôn từ nhật ký, buồn chi lạ
tìm đâu cũng chỉ… một chữ thương.
Tí tách giọt rơi bên suối nhỏ
tôi tìm tri kỷ hát nghêu ngao
gió khua trăng vỡ, hình trăm mảnh
như xé tim tôi vạn nỗi đau.
Có lẽ…
Em cũng thương tôi lắm
nên vẽ hoàng hôn đượm tím màu
hai phương cách biệt
hai hồn vỡ
mượn màu phượng nhớ… mắt đỏ au.
Con đường tranh đấu, gian nan lắm
ngại vòng khổ lụy vướng chân ai
thôi giữ cho nhau tình bé bỏng
em còn nhỏ quá
lớp mười hai.
Cô áo trắng ơi
tôi vẫn mơ.
tơ lòng, xin gởi qua lời thơ
giao mùa , giã biệt, xin em giữ
điểm trong trang trắng đậm chữ chờ.
Nguyên Thạch
ThíchThích
Ru Người… Ru Ta
Nguyên Thạch
Đêm nay trở gió
Đông về. Lòng anh trăm mối tứ bề ngổn ngang
Dấu lòng Dạo khúc xuân sang
Ru em Cho giấc mộng vàng vút cao.
Anh gom vũ trụ trăng sao
Dìu em bay bổng ngọt ngào ngất ngây
À ơi…
Em ngủ cho say
Bướm hoa anh đắp cho dày mộng mơ
Thế nhân đâu chỉ là thơ!
Em đừng tỉnh giấc
Lìa mơ vào đời.
Em yên mộng đẹp say rồi
Đong đưa nhịp võng bồi hồi ru ta.
Ru ta…
Ngày tháng xót xa
Chìm trong ngục tối…
Sơn hà đau thương!
Cảnh đời, đầy rẫy nhiễu nhương
Thôn quê oan trái, phố phường đăm chiêu
Ngóng trông…
Bánh vẽ mỹ miều
Khung viên đại học tịch liêu nổi niềm
Triệu người
Chìm ngập lặng im
Phượng tàn hoa úa, lời chim oán sầu.
Tự do đâu?
Hạnh phúc đâu?
Đượm trong ánh mắt nét sầu xa xăm
Gạo tiền cơm áo tháng năm
Vờn trong ngục tối
Hờn căm lọc lừa
Dãi dầu sương gió nắng mưa
Mong bình yên để cho vừa lòng ai.
Quê hương ơi
Một ngày mai Hoa nhân bản nở tương lai tình người.
Ô hay em nở nụ cười
Hình như trong mộng… có trời tư do.
Tháng Tư 2007.
Nguyên Thạch
ThíchThích