Giơ tay thả nắng vô vườn
Sớm mai tỉnh giấc mộng thường nhớ em
Nắng soi nghiêng một góc thềm
Bốn phương lộng lẫy đường êm nắng về
Bềnh bồng trôi giữa cơn mê
Mà lòng cứ ngỡ đi về chốn xưa
Mơ mòng cánh lụa bay mưa
Mây che một chút nắng thừa ngoài sông
Thơm tho rước nụ hôn nồng
Theo tình ngái ngủi vào trong nhạt nhòa
Bây chừ tóc nhuộm phong ba
Môi khô như chiếc lá xa cội nguồn
Giơ tay thả nắng vô vườn
Mà như lòng động mùi hương quê nhà
Thơ ngây vạt nắng trôi xa
Để hoa trắng rụng mượt mà đất quê…
Nguyễn Văn Vũ