trăng rơi nửa chiếc
trên đầu mái sương
ngày đi
mất hút
dặm trường
bên trời lạnh chẻ
hồn vương sóng nhàu
ngoảnh nhìn
quê mẹ
thấy đâu
vàng phai thu lại
nhuốm màu đông qua
chưa về
nên bóng
nhạt nhòa
rơi trong phố lạnh
phồn hoa của người
bốn mùa
mây vẫn
phố trôi
muốn yêu lòng ngại
bên trời lãng du !