Anh nằm dài trên thảm cỏ vườn xưa
Nghe hơi gió ru ru từng nỗi nhớ
Nghe đất lạnh se mình theo nhịp thở
Nghe thời gian trong tiếng lá lao xao
Sáng hôm nay lòng bỗng dưng ngọt ngào
Chợt hư ảo như tháng ngày trăng mật
Thấy em đi giữa mây hồng nắng ngọc
Dáng yêu kiều môi đỏ thắm như son
Em vin cành bẻ một nhánh hồng non
Cười lúng liếng hai đồng tiền trên má
Tiếng cười trong veo băng tan tuyết rã
Tay búp măng ve vuốt tóc mai bồng
Tình yêu nào bỗng trở lại trong lòng
Rất thắm thiết và thiêng liêng đắm đuối
Em lại là em năm mười sáu tuổi
Anh là anh thuở mới biết …..lần đầu
Sáng hôm nay trời xanh ngắt một màu
Điểm lác đác vài đám mây trắng nõn
Hồn nhẹ nhàng như những ngày mới lớn
Anh nằm im nghe chim hót trên cao
Em trở về đẹp như một chiêm bao
Anh bỗng thấy trái tim mình nóng hổi
Trong lòng anh tình yêu em không tuổi
Đóa hồng em đỏ thắm đến muôn đời !
17-4-2012
TRẦN HOAN TRINH