Ai ghét thì cứ ghét
Ai thương thì cứ thương
Hồn tôi như trời biếc
Lòng tôi như đại dương
Hồn tôi như đêm tối
Mơ một trời trăng sao
Lòng luôn luôn rộng mở
Tha thiết và dạt dào
Lưng luôn luôn đứng thẳng
Không bao giờ cúi lòn
Giữa trăm cay nghìn đắng
Vẫn một dạ sắt son
Cái gì đẹp khen đẹp
Cái gì xấu bảo sai
Không tự ti tự cảm
Chẳng tự tôn tự hào !
Đâu phải vì anh thương
Mà tôi không được ghét
Đâu phải vì anh ghét
Thì tôi không được thương !
Mùa xuân có trăm hoa
Hoa nào cũng hương sắc
Sắc nào cũng kiêu sa
Hương nào cũng ngây ngất !
Ngọc xưa chỉ là đá
Ăn thua được dũa mài
Đá được tôi luyện mãi
Có ngày thành ngọc trai !
Người đâu phải là thánh
Cũng tục tử phàm trần
Cũng là đồ trời đánh !
Cũng là thứ quỹ đần !
Ai ghét thì cứ ghét
Ai thương thì cứ thương
Tôi một lòng tha thiết
Yêu tất cả lạ thường !
TRẦN HOAN TRINH