Mây bỗng tím một chiều trong đáy mắt
Nắng thôi hồng và tươi thắm phai đi
Anh bỗng thấy tim mình se thắt
Máu như khô trong huyết quản dị kỳ !
Giây phút ấy anh ôm đầu nức nở
Trong vòng tay nghe mộng vỡ mơ tan
Bao tha thiết theo hương tàn gió thổi
Anh bơ vơ nước mắt chảy hai hàng
Vì bỗng thấy cuộc đời toàn bánh vẽ
Chỉ tô son trát phấn dối lừa nhau
Nói rất đẹp toàn những lời hoa mỹ
Nhưng phỉnh phờ để đánh lận vàng thau !
Người trước xấu mà người sau cũng xấu
Người đi tham nhưng người đến cũng tham
Kẻ đói khổ kêu trời chẳng thấu
Kẻ xa hoa ông chúa bà hoàng !
Nên anh đành cúi đầu làm kẻ lạ
Bước âm thầm từng con phố lang thang
Tìm chút nắng hong cho lòng ấm lại
Bới tro than kiếm một chút đá vàng !
Trên trời đó có hai vầng nhật nguyệt
Dưới đất kia có núi biển đồi sông
Anh phung phá cả một đời không hết
Sao nỗi buồn vẫn canh cánh bên lòng !
TRẦN HOAN TRINH